Không spam,nói tục,chửi thề nếu bạn là người có văn hoá
Chuong 5
Larry Salhindro đẩy cánh cửa phòng làm việc của đại úy Chamberlin. Ông mang theo 1 hộp cac-tông đầy bánh vòng donut mới mua trước đó vài phút, trên đường từ trụ sở cảnh sát trung tâm tới.
- Chào Larry, đại úy Chamberlin nói, giọng không chút uể oải trong buổi sáng sớm.
- Chào đại úy. Anh ăn bánh donut nhé? Salhindro mời và chìa cái hộp đang mở ra.
- Những thứ rác rưởi này sẽ làm anh tổn thọ năm năm đấy, Lary ạ, anh nên để ý đến dáng người thì tốt hơn. Thế nào, vụ buôn bán xe ô tô ăn cắp đến đâu rồi?
- Đang tiến triển, Kiewtz và Balenger theo dõi vụ này.
- Còn xác chết trong nhà kho?
Salhindro nuốt vội rồi mới trả lời.
- Brolin đang điều tra, thỉnh thoảng tôi giúp cậu ấy 1 tay. Vẫn chưa nhận dạng được xác chết, bên pháp y đang khám nghiệm bằng tia X.
Chamberlin gật đầu.
- Larry, đừng quên là anh ở đó để làm liên lạc giữa các cảnh sát mặc sắc phục và đội hình sự, chứ không phải để hỗ trợ thanh tra Brolin. Đừng biến tinh thần hợp tác của mình thành một thói quen, kể cả khi nó đem lại kết quả tốt, đó không phải là nhiệm vụ chính của anh.
Salhindro làu bàu tỏ ý chấp nhận. Ông làm trung gian giữa cảnh sát mặc sắc phục và đội hình sự từ 2 năm nay, và từ 1 năm rưỡi này đôi khi ông giúp đỡ Brolin. Từ thu thập những thông tin nhỏ đến hỗ trợ thực sự 1 số cuộc điều tra. Ở tuổi 50, Salhinhdreo là trung úy, nhưng do mắc bệnh đau lưng nặng và sức khỏe yếu nên ông được miễn đi tuần tra bằng ô tô. Với vai trò trung gian mà ông cho là quá ca hiện trường, ông không bao giờ bỏ lỡ dịp giúp đỡ các đồng nghiệp của mình ở phòng điều tra tội phạm.
- Sáng nay cậu ấy đến chưa? Đại úy hỏi, tay vuốt vuốt bộ ria đen.
- Chắc là chưa.
- Nếu thấy cậu ấy, anh bảo cậu ấy đến gặp tôi để báo cáo về công việc điều tra. Và báo cho Kiewtz và Balenger đến họp lúc 11h.
Salhindro nhận lệnh và đứng dậy. Ông sắp bước qua cửa thì đại úy chìa tay về phía ông và gọi.
- Thôi thì cho tôi 1 cái bánh rác rưởi của anh nào.
Đồng hồ treo trên sảnh của phòng điều tra tội phạm chỉ 9h50 khi Brolin xuất hiện. Không cạo râu, cũng không thay quần áo, anh chạy vội về phía phòng làm việc 1 cách ít lộ liễu nhất.
- Này này, một giọng nói mà anh nhận ra ngay vang lên, hình như chàng thanh tra trẻ đêm qua đi ngủ lang!
Brolin thở dài rồi quay về phía cái bóng bụng phệ với mái tóc muối tiêu của Salhindro.
- Không! Đừng cố nói dối làm gì, Salhindro nói tiếp, cậu vừa qua đêm với 1 phụ nữ.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
- Ừ… một người bắt đầu tự vệ ngay cả khi chưa bị kết tội, thì rõ ràng là không vô tội rồi! Salhindro vừa đáp vừa liếm mấy ngón tay dính đầy đường.
Brolin xua tay ra hiệu chào để quay đi.
- Tôi cần gì phải cãi lý với anh. Chỉ là 1 cô bạn thôi.
chuong 6
Rusty McGeary quặt lái chiếc xe đạp của mình trên sân đất và đạp thật mạnh để leo lên tà luy. Washington Park là nơi lý tưởng cho những cuộc đi dạo bằng xe đạp địa hình. Nằm trên cả một dãy đồi, khu rừng bao quanh khu phía Tây của thành phố. Trải đài trên nhiều kilomet với nhiều lối mòn hẹp, ngoằn ngoèo.
Với sự tự tin của một cậu bé 12 tuổi, Rusty thường đến đây đạp xe dưới tán cây, cậu thuộc gần hết các con đường mòn và các lòng chảo, cả các lối tắt để đến một điểm chính xác trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng giờ đây cậu đang chiến đấu vì sự sống.
Thở hổn hển, cậu chăm chú nhìn về phía sau để chắc chắn không có ai đuổi theo rồi đạp xe xuống đến chân dốc từ đó ra sức đạp thật nhanh, lao như chớp giữa các hàng cây. Khả năng tập trung lựa chọn đường đi ngắn nhất là cơ may duy nhất để cậu sống sót. Nếu đi nhầm đường coi như chấm hết. Nếu sẩy chân vào một đám lá khô thì không còn Rusty McGeary. Không được phép sai sót.
Ý nghĩ đó là nảy sinh trong cậu một quyết tâm còn cao hơn, cậu đứng hẳn lên bàn đạp và đạp hết sức.
Rusty lao đi. Xung quanh cậu, cây cối lướt nhanh như một tấm thảm dài mờ ảo màu xanh lục và nâu.
Trước mặt cậu sau một chỗ ngoặt hiện ra một khoảng rừng thưa nhỏ với những ngôi nhà gỗ tập thể thao dành cho người chạy bộ. Rusty phanh đột ngột tạo ra một đám bụi trong không khí khô của buổi chiều muộn. Cậu cố nín thở để nghe rõ hơn. Không có gì. Điều gây ức chế nhất, điều khó nhất cần phải vượt qua là không biết gì về địch thủ. Chúng ở đâu? Gần cậu không? Chúng đang tiến lại gần hay đang đi xa dần? Cậu phải luôn di chuyển để không bị tóm, vì nếu chuyện đó xảy ra, cậu phải vĩnh biệt mọi giấc mơ chiến thắng của mình.
Đột nhiên, một cái bóng hiện ra trong tầm nhìn của cậu, ai đó đang lao xuống dốc ở phía Bắc và sẽ tới chỗ rừng thưa trong không đầy một phút nữa. Rusty không kịp đánh giá tình hình, cậu vứt chiếc xe đạp vào bụi cây gần nhất và chạy trốn vào trong rừng. Cậu chạy vòng quanh một bụi cây gai rất to rồi tới nấp sau một thân cây để lấy hơi.
Đằng xa, giọng của kẻ đó xuyên thủng tấm màn im lặng của rừng:
- Rusty! Không được rẽ khỏi đường mòn! Cậu ăn gian.
Mặc kệ nếu đúng luật, cậu lại bị thua. Có đến ba đứa đuổi theo cậu trong cuộc săn đuổi này và cậu không muốn là kẻ thất bại trong ngày.
- Rusty! Tớ biết cậu đang ở đây! Thằng bé kia kêu to. Tớ thấy xe đạp của cậu đây này.
Rồi im lặng trong vài giây, Rusty nghe tiếng tim mình vang lên khắp cả người. Cảm thấy không ổn cậu cúi người và ra khỏi chỗ nấp để xem kẻ địch đang làm gì. Cậu nhìn thấy Kevin Baines đang lao vào rừng đuổi theo cậu. Rusty đi tiếp, không được đứng im, nếu không sẽ bị coi là chết. Cậu rẽ lối vào một bãi dương xỉ nhưng nhanh chóng nhận ra rằng không thể đi lại trong rừng – nhất là vào mùa này – mà không gây tiếng động khủng khiếp. Đang tự hỏi làm thế nào để tự giải quyết vấn đề, thì cậu nhận ra những bức tường của một ngôi nhà cũ.
Chỗ trốn lý tưởng, cậu tự nhủ. Nếu may mắn Kevin sẽ đi qua đây và không nhận ra căn nhà đổ nát này.
Rusty thận trọng tiến lại gần để không giẫm lên cành cây hay lá khô. Ngôi nhà giống như một kiểu nhà cổ mà các bác tiều phu của thế kỷ trước thường đến trú ngụ nhiều tuần để làm việc trước khi trở về nhà. Rusty đi vòng quanh bức tường đá không có cửa sổ hy vọng có thể tìm được một cánh cửa hay một lối vào nào đó. Có tiếng kêu vù vù vọng ra từ bên phía trong. Rõ ràng là ngôi nhà đã được công ty nước sạch hay một cơ quan nào đó tương tự tu sửa lại, chắc hẳn là chiếc máy bơm đang chậm rãi chạy bên trong. Càng tốt cậu có một chỗ trốn thật tuyệt. Cuối cùng, Rusty phát hiện ra ở mặt bên kia có một lỗ hổng đủ rộng để cậu có thể chui vào. Truyện "Linh Hồn Ác "
Cậu lục lấy chiếc bật lửa Zippo mà anh cậu đã tặng rồi bật lên.
Tiếng vù vù càng to hơn.
Kevin Bains lao nhanh giữa các thân cây và bụi cây lớn, tai chú ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất ở xung quanh. Rusty ở rất gần đây, Kevin tin chắc như thế. Không thể thế được. Cậu sẽ xua nó ra khỏi nơi ẩn trốn và sẽ trở thành “Thợ săn kỳ cựu”, chính cậu chứ không phải ai khác.
Tiếng cành cây gãy ở đằng phía xa bên trái, Kevin lập tức ngồi thụp xuống.
Rồi một tiếng thét kinh hoàng xé toạc không gian.
Đó là Rusty McGeary.
Rusty thét lên liên hồi trong nhiều giây liền